“Như ta vừa nói, tuy Hối Ám Thiên Sứ có thể xuất hiện ở thế giới thực, nhưng tương đối mà nói, chúng sẽ ‘giáng lâm’ ở dị vực nhiều hơn, mà dưới sự ảnh hưởng đó, dị vực bị ‘ký sinh’ sẽ được kích hoạt, thực thể trở nên nguy hiểm và cuồng bạo hơn, thậm chí quy tắc vận hành của toàn bộ dị vực cũng thay đổi theo, ngay cả độ sâu cũng sẽ biến động — các ngươi hẳn vẫn còn nhớ tình hình trong thung lũng Dạ Mạc chứ?”
“Nhớ quá rõ là đằng khác,” Vu Sinh bèn xòe tay ra, “Lẽ ra mỗi lần chỉ sinh ra một thực thể đói khát, vậy mà thoáng chốc đã lan ra khắp núi đồi, đến cuối cùng thậm chí cả thung lũng đều biến thành một ‘thực thể’ khổng lồ — may mà vận may của bọn ta khá tốt.”
“Trong đa số trường hợp, những người lạc vào dị vực không có ‘vận may’ đó, cho nên rất hiếm người gặp phải Hối Ám Thiên Sứ mà còn sống sót, cho dù bản thân ‘thiên sứ’ không tấn công họ, nạn nhân cũng sẽ chết dưới tay thực thể hoặc quy tắc của dị vực do những biến đổi môi trường thảm khốc mà thiên sứ giáng lâm gây ra,” Tống Thành nghiêm mặt nói, “Chúng ta vẫn luôn nghiên cứu quy luật hành động của Hối Ám Thiên Sứ, về hiện tượng chúng xuất hiện ở dị vực nhiều hơn thế giới thực, có học giả suy đoán, là vì trong dị vực có thứ gì đó đang ‘hấp dẫn’ chúng, hoặc…”
“Hoặc?”
“Hoặc là vì bản thân ‘dị vực’ thuộc về một loại ‘kết cấu thời không yếu ớt’ nào đó của thế giới chúng ta, ở dị vực, sức mạnh của trật tự rất yếu, nên đã tạo cơ hội cho những ‘thiên sứ’ này chui vào. Ta đã nói lúc nãy, Hối Ám Thiên Sứ là ‘kẻ xâm lược’ từ bên ngoài thế giới, chúng sẽ khoét từng cái lỗ trên thế giới của chúng ta, mà ‘dị vực’, đối với những kẻ xâm lược này có lẽ chính là một loại… ‘lỗ hổng tự nhiên’.”
