Tiểu Hồng Mạo: "... Hả?"
Nhưng bóng dáng Vu Sinh đã biến mất.
Giây tiếp theo, Vu Sinh đột ngột mở mắt, vừa trở mình liền cảm thấy dưới thân trống rỗng, rơi thẳng xuống một đống đuôi lông xù.
Tĩnh điện lách tách là đóa hoa nở rộ của mùa đông, hoa ngữ là — hồ ly tinh trong nhà có lẽ thật sự có lôi linh căn.
Vu Sinh kêu oai oái nhảy ra khỏi đống đuôi, sau đó còn vì giẫm lên lớp lông mượt mà suýt chút nữa cắm đầu vào góc nhọn của bàn trà — cú này mà ngã thật thì ít nhất nửa canh giờ sau hắn mới có cơ hội đi xem nhà bếp rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng may mắn thay, chưa chết — sau đó hắn mới luống cuống tay chân từ phòng khách chạy đến cửa nhà bếp, vừa đẩy cửa ra, liền ngửi thấy một mùi khét lẹt nồng nặc xộc thẳng vào mặt.
