Tuy nhiên, Vu Sinh khẽ nhíu mày, cái "cảm giác" mơ hồ kia vẫn quanh quẩn bên mình. Hắn cẩn thận phân biệt "sự tồn tại" yếu ớt này, rồi trầm tư nhìn về phía trước.
Nơi đây có một "thính giả".
Hắn không thể nhìn thấy nó, không thể nghe thấy nó, hắn biết nó thậm chí còn chưa đản sinh trên thế gian này. Về lý thuyết, trong mảng tối đen này thực sự không nên có gì cả — song nơi đây lại có một thính giả.
Vị thính giả nhỏ bé đã sẵn sàng, giờ là lúc kể chuyện.
Vu Sinh nâng niu quyển truyện đồng thoại, một lát sau, hắn khẽ thở ra một hơi, rồi khoanh chân ngồi xuống trong bóng tối.
