Ngải Lâm và Huyền Triệt mắt to trừng mắt nhỏ đối mặt nhau.
Qua chừng nửa phút, con rối nhỏ mới liếc nhìn mấy món đồ đối phương vừa lấy ra: "Hết rồi sao?"
Cơ mặt Huyền Triệt khẽ giật, đạo tâm trăm năm suýt nữa không vững, nhưng vẫn cố nén gật đầu: "Quả thực đã hết."
Vu Sinh thấy vậy thở dài, tiến lên an ủi: "Không sao không sao, ngươi đã cố hết sức rồi."
"Haiz, chung quy là ta tài sơ học thiển, chỉ biết rập khuôn," Huyền Triệt thở dài một tiếng, vừa thu dọn đồ đạc vừa thất vọng nói, "Cách giải quyết có lẽ có, chỉ là ta thực sự không nghĩ ra. Đợi khi trở về, ta sẽ hỏi sư phụ, hoặc thỉnh giáo các bậc tiền bối trong môn, biết đâu còn có chuyển biến tốt."
