Huyền Triệt rủ tay đứng sau Nguyên Hạo, cùng đại sư bá mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm đường chân trời xa xăm với góc bốn mươi lăm độ.
Hai người truyền âm nhập mật.
“Đại sư bá, tiếp theo phải làm sao đây?”
“Còn làm gì được nữa, ta cũng hoảng lắm…”, Nguyên Hạo chân nhân mặt không cảm xúc, “Những người ngoài thành này chỉ bị tri kiến chướng làm cho mê muội, chẳng lẽ lại thật sự đại khai sát giới?”
“Vậy lỡ như bọn chúng chủ động đánh tới thì sao?”, Huyền Triệt len lén liếc mắt sang bên cạnh, “Có đánh lại không?”
