Nhưng đúng lúc này, Lộ Na, người vẫn luôn đứng chờ ở rìa đám đông, bỗng nhiên bước tới một bước. Ả chắn trước mặt Vu Sinh, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào màn bụi mù do sụp đổ tạo thành, một lát sau mới thốt ra một câu: “Có thứ gì đó.”
Nguyên Linh chân nhân khẽ nhíu mày, giơ tay vung lên.
Một luồng cuồng phong nổi lên, trong chớp mắt thổi tan màn bụi mù đang bay lượn. Sau khi khói bụi tan hết, hiện ra một đống xích sắt thô to vương vãi rối bời, khắp mặt đất là những khối đá xám trắng lớn nhỏ, cùng với một vật thể đang lơ lửng giữa đống tàn tích, cách mặt đất chừng vài chục centimet...
Một quả cầu nhỏ.
Vu Sinh chớp chớp mắt, nhìn vật thể lơ lửng phía trên tàn tích của Ác Triệu Du Tinh – nó chỉ lớn bằng quả táo, bề mặt sần sùi, chất liệu đá xám trắng, trông hệt như một mô hình tinh cầu thu nhỏ. Ngoại trừ bề mặt không có khuôn mặt rỗng tuếch đáng sợ kia, nó trông hoàn toàn giống một “Ác Triệu Du Tinh” đã bị thu nhỏ vô số lần.
