Hoàng hôn buông xuống, dần chìm vào mây, ánh sáng còn sót lại của trời chiều từ cuối biển mây lan tỏa, rực rỡ như lửa cháy, rồi dần chìm vào màn đêm.
Kỳ trân dị thú trong núi rừng xung quanh dần yên tĩnh, trở về hang ổ nghỉ ngơi, tiếng suối róc rách gần đó càng thêm rõ rệt, tiếng nước trong vắt chảy qua phiến đá... khiến Xà Cơ bất chợt nhớ lại vài ký ức đã úa màu.
Nàng nhớ về một ngôi làng nhỏ, mấy ngọn núi, nhớ về một đám dân làng quê mùa chẳng có mấy kiến thức, cùng với bánh ngọt rượu nếp họ cúng trên đá, nhớ về lũ trẻ hái quả trong núi, và dòng suối chảy qua ngọn núi.
Bánh ngọt rất ngon, nước suối rất ngọt, lũ trẻ... đã rất nhiều năm rồi không gặp lại.
Nàng thậm chí không chắc những ký ức ấy có bao nhiêu là thật, bao nhiêu là ảo giác do năm xưa ăn phải quả độc, lại có bao nhiêu là ký ức được tô vẽ thêm trong những cơn ác mộng và ảo giác suốt những năm tháng bị giam cầm trong Trấn Ma Tháp, ngày đêm không yên giấc.
