Nàng dừng lại một chút, lắc đầu: “Manh mối và hiểm nguy cùng tồn tại, bởi vậy thật phiền phức lại khó xử.”
Vu Sinh trầm tư, vuốt cằm: “Ồ… quả thật vậy.”
Rồi hắn liền tiện tay kéo ra một cánh cửa nhỏ cỡ bàn tay trong không khí bên cạnh, đưa tay đặt trước cửa, cất tiếng gọi: “Lộ…”
Một lưỡi dao sắc bén nhanh chóng thò ra từ cánh cửa nhỏ, đâm một vết vào lòng bàn tay hắn, rồi lại thoắt cái thu về.
Tiểu Hồng Mạo kinh ngạc nhìn cảnh này, sau đó liền thấy Vu Sinh giơ bàn tay đầm đìa máu, sải bước đến cửa hàng sách cũ. Không nói hai lời, hắn liền bốp bốp in liên tiếp bảy tám dấu tay máu lên tường ngoài, khung cửa, cửa sổ của tiệm sách. Cuối cùng còn dùng máu viết một hàng chữ lớn: “Vu Sinh đến đây, còn có Tiểu Hồng Mạo, còn có mèo.”
