Trần Nhiên không đáp lời.
Thời gian dần trôi, Cát Thiên trở nên mất kiên nhẫn: “Nói đi! Vì sao ngươi không nói ra suy luận của mình?!!! Là đang xem trò cười của bọn ta sao? Hay là ngươi cho rằng mật thất ngân hàng vốn không hề biến mất?!!!”
Nhìn thấy bộ dạng này của hắn, Trần Nhiên không khỏi nhớ tới trò đùa “Gà hầm tới rồi”.
Giờ phút này, ngay cả Lạc Hinh và Lâm Bắc cũng nhận ra điều bất thường, hai người đưa tay sờ lên hông.
Cát Thiên cũng đưa tay sờ lên hông.
