Nó biết thời gian cấp bách nên vội vàng truyền đạt lại ý của Trần Cảnh An.
“Chủ mẫu, ta phụng mệnh lão gia, phải đưa tiểu thiếu gia ra ngoài lánh nạn.”
Trương Uyển nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc.
Nam nhi mình vừa mới sinh ra, vậy mà đã phải rời xa vòng tay.
Nhưng dù sao đi nữa, nàng cũng không còn là tiểu cô nương bơ vơ không nơi nương tựa như năm xưa.
