Biết Thánh bị hắn cãi lại như vậy, chẳng hề tức giận, nụ cười càng thêm vẻ thú vị.
“Ngươi tự tiện thay người khác phê mệnh, chẳng lẽ không sợ kẻ đứng sau tiểu tử này tìm đến tận cửa sao?” Nghe lời này, Vân Điên thành chủ khẽ nhíu mày.
Gã bấm ngón tay tính toán, mắng: “Yêu rùa nhà ngươi toàn nói lời hồ đồ, tiểu tử này chẳng có nhân quả gì, ngươi dọa ai chứ?”
Nụ cười của Biết Thánh càng đậm: “Xem ra đạo hữu chết đến nơi rồi mà vẫn không chịu chấp nhận sự thật này.”
Lời y vừa dứt.
