Tiểu Trình nghe vậy sững sờ, sau đó có vẻ vô tội mà lắc lắc cái chai thủy tinh trong tay, chất lỏng trong suốt bên trong cũng theo đó mà sóng sánh, thơm nức, vị vải.
Dư Kiện An: “…”
Chết tiệt.
Cảm giác một ngụm máu tươi chẹn ở cổ họng.
“Vậy… không… có… chuyện… gì… rồi.” Y gằn từng chữ, giọng điệu có chút thê lương đáng thương.
