Cuối cùng, phiên bản di truyền học này, sau khi xuất khẩu rồi lại nhập khẩu, đã trở thành những gì trong sách giáo khoa sinh học của chúng ta.”
“Mạnh Đức Nhĩ (nghẹn ngào) (sụt sịt), y, chính là đồng bào của chúng ta! Chư vị hãy cùng ta hô, Mạnh Đức Nhĩ… hồi gia TAT…”
Bạch Bất Phàm, kẻ đang kể dã sử, giọng y dần nghẹn ngào.
“Ai chà, Lữ Bố đáng thương, lại trở thành vật hy sinh cho nghiên cứu của Tào Tháo. Nếu Đổng Trác còn tại thế, ắt hẳn sẽ không để ái nhân của y lâm vào cảnh ngộ này. Lữ Bố trước khi chết, e rằng cũng đang gọi tên Trác Trác. Ai, quả là một đôi uyên ương khổ mệnh, thật khiến người ta khó lòng nguôi ngoai!” Vương Trạch thở dài.
“Thôi đi! Lữ Bố đến cuối cùng còn chẳng chịu ‘Tiêm-10’, nói gì đến chân ái?” Tần Trạch Vũ cười khẩy.
