Lâm Lập: “Ngươi có lấy không?”
Vương Trạch: “Có chứ.”
Lâm Lập giơ ngón tay cái.
“Chuyện học sinh giỏi như ngươi lạc vào phòng thi cuối cùng, bọn ta cũng thấy nhiều rồi, dù sao chỉ cần vắng thi là gần như chắc chắn sẽ bị xếp vào đây,”
“Mọi người đều tốt tính cả, Lâm Lập, ngươi không cần lo lắng, bọn ta không có ác ý với ngươi đâu.” Đỗ Hàn Tư cười an ủi Lâm Lập, “Càng không yêu cầu đám học sinh giỏi các ngươi giúp bọn ta gian lận làm gì. Thậm chí, nếu cần bọn ta giúp gì, ngươi cứ nói thẳng.”
