Trịnh Hoành vừa định mở lời, cổ họng y đã bùng lên một trận ho khan: “Khụ khụ khụ——”
Lưu Phong nhíu mày, định hỏi Trịnh Hoành rốt cuộc đã hút bao nhiêu mà ra nông nỗi này, thì y chợt kinh ngạc nhìn Lâm Lập.
“Lâm Lập, ngươi khóc gì vậy (;☉_☉)?”
Chỉ thấy Lâm Lập tuy vành mắt không đỏ, nhưng khóe mắt lại rõ ràng vương những giọt lệ trong suốt đang tuôn chảy.
Không phải chứ? Hả? Vì sao vậy?
