Sau trận cãi vã, Lâm Lập và Bạch Bất Phàm chẳng mấy chốc lại khoác vai bá cổ, thân mật bước vào nhà thờ.
Hai người đều chẳng quay đầu nhìn các nàng.
Chẳng phải không muốn để tâm, chủ yếu là bởi khi hai người bọn họ động thủ với nhau, các nàng đừng nói là khuyên can, ngay lập tức chọn cách giữ khoảng cách, giả vờ không quen biết hai người, rồi vòng một đường cong lớn trực tiếp tiến vào nhà thờ.
Nói bỏ rơi đồng đội là bỏ rơi đồng đội, chẳng chút nào ngân dực, thật quá đáng.
“Lâm Lập, lát nữa vào nhà thờ, nhớ phải cứng rắn một chút, đừng để mất thể diện, đây là một điểm mấu chốt, quyết định đãi ngộ của chúng ta.” Khi đến gần cánh cổng sắt lối vào kiến trúc chính của nhà thờ, Bạch Bất Phàm hạ giọng nhắc nhở.
