Phan Ái Minh lắc đầu: “Ngươi hãy mời người tài giỏi khác đi. Dạy học rất tốt, không cần hao tâm tổn trí, ta hiện tại vô cùng hài lòng với cuộc sống của mình.”
Vào những năm 90 đến đầu những năm 2000, Viện Nghiên cứu Microsoft châu Á chính là một đám người điên, môi trường nghiên cứu phát triển ở đó cứ như tiêm máu gà cho người ta vậy. Đặc biệt là các bộ phận mới, nhiệm vụ mới, từng người một đều tự động tăng ca, mệt đến mức thổ huyết không chỉ một hai người.
Phan Ái Minh chính là vì thân thể không chống đỡ nổi, mới không còn trực tiếp tham gia việc phát triển, mà chuyển sang hỗ trợ kỹ thuật cho những người phát triển khác. Nhưng tình trạng sức khỏe không tốt, gặp phải vấn đề khó khăn lại càng thêm lo lắng, cả người rơi vào trạng thái u uất. Cuối cùng dứt khoát từ chức đến Bắc Đại dạy học.
Y vừa hồi tưởng lại những ngày tháng ấy, trong lòng không khỏi cảm thấy sợ hãi. Tuy rất muốn bắt đầu lại việc nghiên cứu phát triển, nhưng lại sợ chính mình không gánh vác nổi.
Trần Quý Lương nói: “Chỉ cần Phan giáo sư bằng lòng đến, quyền chọn cổ phần của công ty có thể bàn bạc kỹ lưỡng, nhân sự trong nhóm cũng do Phan giáo sư tự mình chiêu mộ.”
