Đào Tuyết đối với Lâu đài Dublin không mấy hứng thú, bởi nơi đó có vẻ quá hiện đại. Nàng chạy đi tham quan một lát, chụp vài tấm ảnh rồi thôi.
Lâu đài Blarney xa hơn lại mang đến cho nàng một bất ngờ lớn. Ngoài việc gia cố cần thiết để đảm bảo an toàn cho du khách, tòa lâu đài này không hề được trùng tu hiện đại, vẫn giữ nguyên phong thái cổ kính, hoang tàn của thời Trung Cổ.
Bọn họ không lập tức vào cổng, mà chạy ra ngoại vi dạo chơi.
Đào Tuyết tản bộ bên bờ sông nhỏ, phía trước là tòa lâu đài đổ nát, phía sau còn có một khu rừng nhỏ. Nàng nhìn quanh nói: “Nơi đây thật có cảm giác xuyên không, tựa như vừa đặt chân đến thế giới cổ tích. Ngươi nói trong rừng có nữ phù thủy không?”
Trần Quý Lương cười nói: “Nếu trong rừng có nữ phù thủy, vậy tòa lâu đài hoang phế kia chắc chắn có ma cà rồng.”
