“Cái miệng của Trần Thập Ức quả thật rất biết nói, Dung Tú Lệ hoàn toàn bị hắn dẫn dắt.”
“Không còn cách nào, tuổi đã cao, tư duy không còn linh hoạt như vậy.”
“Dung Tú Lệ tuổi đã cao, nhưng khán giả tại trường quay sao? Tuổi của khán giả cũng xấp xỉ Trần Quý Lương, ngay cả những vị giáo viên và công chức kia, trông cũng rất trẻ. Nhưng bọn họ cũng không thể nói lại Trần Thập Ức.”
“Ha ha, vị học sinh kia bị Trần Quý Lương nói cho ngớ người, khi ngồi xuống biểu cảm cứ như đang mộng du.”
“Nghe nói Trần Quý Lương đã chọn chuyên ngành Triết học Đại học Bắc Kinh. Ta giờ đây xác định hắn ở Hệ Triết học Đại học Bắc Kinh không hề lêu lổng, mẹ nó một đống thuật ngữ triết học cứ thế tuôn ra. Hơn nữa còn không phải nói suông, có thể liên hệ lý luận với thực tiễn.”
