“Đây là... kiếm gì?”
Thi Vương Đế Khương cứng đờ cúi đầu, ngẩn ngơ nhìn vết kiếm xuyên thấu cả thân thể ngay trước ngực.
Hắn thậm chí còn không biết mình trúng kiếm từ lúc nào.
Kiếm của Trần Hoài An quá nhanh, quá nhẹ.
Đến nỗi khoảnh khắc kiếm ý xuyên thấu cơ thể, hắn chỉ cảm thấy như gió nhẹ lướt qua mặt.
