Lục Bạch thong thả đi tới cửa sòng bạc ngầm, Lão Đổ Quỷ dường như đã chờ từ lâu.
Y không ngồi xổm dưới chân tường như mọi khi, mà chắp tay sau lưng đứng thẳng.
Dù trên người vẫn rách rưới tả tơi, dung mạo lôi thôi, nhưng khí chất lại khác hẳn, toát lên vẻ cao thâm khó lường.
Sạp hàng cũng không bày, chỉ có một mảnh vải rách bọc một đống đồ, tuỳ ý vứt trên đất.
“Sắp đi rồi sao?”
