Tĩnh mịch.
Sự tĩnh mịch không tiếng động khiến bầu không khí lúc này trở nên ngột ngạt đến mức khó có thể tưởng tượng.
Thế nhưng, tại nơi đây, trong thế giới từng có gần hai vạn người, giờ khắc này, chỉ còn lại vỏn vẹn bốn người mà thôi.
Sau đôi mắt huyết sắc của Sở Thanh, ánh nhìn đã bình tĩnh lại hướng về phía Phương Bình đang ngồi dựa ở đó: “Ngươi tỉnh rồi?”
Phương Bình dùng ánh mắt cứng đờ nhìn Sở Thanh.
