Lão thái thái nhìn Chỉ phu nhân, nhíu mày: “Ngươi nha đầu này, luộc trứng gà cũng không biết sao? Mấy ngày nay ngươi đã cho tiểu Tuyết Nhi ăn gì vậy? Ta đã nói rồi, có gì không hiểu thì cứ lên tìm a ma mà!”
Lão thái thái tức giận ôm đứa bé, bước vào nhà bếp, thế nhưng, vừa bước vào nhà bếp, lập tức bùng lên một âm thanh không thuộc về lứa tuổi này: “Tân Nguyệt! Ngươi làm cái gì vậy?”
Trong nồi không có thứ gì đặc biệt đáng sợ, nhưng bột mì trắng như tuyết cùng nước hòa lẫn vào nhau, một nồi canh bột sền sệt đang bốc hơi nóng.
Chỉ phu nhân cúi đầu: "Sữa......"
“Đây đâu phải sữa? May mà ta xuống xem, nếu không tiểu Tuyết Nhi chẳng phải sẽ bị ngươi cho ăn đến sinh bệnh sao! Thật là, mấy nha đầu bây giờ, quá vô trách nhiệm với hôn nhân, bản thân cái gì cũng không biết, còn đòi có con cái làm gì chứ…”
