Hắn chỉ kịp thét lên một tiếng: “Chúng ta sẽ không bỏ qua đâu!”, rồi cùng cả tòa đại điện co lại thành một điểm, sau đó hóa thành một viên đan dược đen kịt tròn vo, rơi vào tay Thiếu Nữ Âm Dương.
Thiếu Nữ Âm Dương nuốt viên đan dược vào bụng, rồi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Mất đi sự áp chế của ô nhiễm đại điện, trên mặt đất, dưới biển sâu, vô số bóng người bay lên không, lần lượt bay về phía những vết loét màu tím lấm tấm trên bầu trời.
Những bóng người này có kẻ đã hóa hình, một số vẫn giữ nguyên hình dáng linh thực, nổi bật nhất là một cây cổ thụ cao đến vạn trượng, đâm thẳng vào đốm tím lớn nhất, sau đó đốm tím ấy nhanh chóng tan biến.
Lúc này tâm ma đã bị diệt, quái vật từ ngoài trời đến cũng đã bị chém giết, những đốm tím đã biến thành những vết loét đơn thuần, trở thành cây không gốc. Dưới sự hợp lực của các tiên thực, từng mảng đốm tím không ngừng tan biến, bầu trời lại trở nên trong sáng, sạch sẽ.
Khi các tiên thực từ trên trời trở về, lại có thêm hai người hóa hình. Một trong số đó là một nam tu sĩ lạnh lùng anh tuấn, lông mày dài phiêu dật, giữa trán mọc ra mấy sợi dải lụa dài như lông vũ trên đầu phượng hoàng, bay phấp phới trong gió. Người còn lại là một thiếu nữ mặc trường bào màu trắng vàng, có đôi lông mày màu đỏ thắm.
