Vệ Uyên là người không quá khắt khe, khổ cực mình từng nếm trải, để huynh đệ nếm thử một chút cũng coi như xong, tự nhiên sẽ không làm khó Thôi Duật như Dung Long đã làm khó mình. Sau khi giảng giải đại khái nguyên lý, hắn lượn lờ trong hư không một hai ngày rồi quay về Thanh Minh.
Vừa về đến Thanh Minh, việc đầu tiên Vệ Uyên làm là đến Huân Công Điện, cất giữ mảnh Tổ Sư Giới Thạch kia tại đây. Nơi này có trận pháp do Kỷ Lưu Ly bố trí năm xưa, cần phải tính toán rõ ràng quỹ đạo di chuyển của tinh thể mới có thể chạm tới, cho nên được xem là nơi an toàn nhất Thanh Minh, không phải là thứ có thể dựa vào tu vi mà tùy ý phá giải được.
Lần này Vệ Uyên còn mang về mấy chục khối Hoang Thiết Tinh Khối, trông không lớn nhưng cộng lại cũng nặng mấy vạn cân. Nếu dùng tiết kiệm, đủ để luyện chế hai món Ngự Cảnh Linh Bảo. Dư Tri Chuyết tự nhiên như nhặt được chí bảo, vừa nhận được liền đuổi Vệ Uyên ra khỏi Đoán Binh Phường, để tránh hắn ở bên cạnh lắm lời cản trở.
Vệ Uyên trở về nơi ở, thay pháp bào, đang chuẩn bị xử lý một chút chính sự của Thanh Minh thì bỗng nhiên cảm nhận được không gian Thanh Minh có chút chấn động nhỏ. Thần niệm của hắn khẽ động, liền phát hiện là Thôi Duật chậm hơn một chút, cũng đã thuận lợi trở về bản giới.
Vệ Uyên đưa Thôi Duật đến rìa bản giới, để Thôi Duật tự mình thể nghiệm quá trình tiến vào, còn mình thì trở về trước một bước.
