Một đội quan binh chừng trăm người hộ tống mấy cỗ xe ngựa, tiến đến trước một tòa huyện thành cổ kính, đổ nát. Lúc này, rèm cửa xe ngựa mở ra, một vị quan viên trắng trẻo, béo tốt trong xe ngước nhìn về phía trước, liền thấy trên lầu thành khắc hai chữ lớn: Nghiệp Huyện. Hai chữ đã sớm loang lổ, chữ Nghiệp còn thiếu hai nét.
Người này bèn thở dài một tiếng, nói: “Đổ nát đến nông nỗi này sao?”
Sau đó, đoàn xe vào thành, thẳng tiến đến huyện nha, cùng vị huyện lệnh đương nhiệm làm thủ tục bàn giao.
Thủ tục vừa xong, vị huyện lệnh tiền nhiệm còn chưa ra khỏi thành, vị quan viên mặt mũi trắng trẻo này liền triệu tập huyện thừa, sư gia, bộ đầu và huyện úy, nói: “Phản tặc Lưu Hắc Hổ binh phong đang thịnh, xưng có trăm vạn quân, chư vị có đối sách gì?”
Chúng tiểu quan lại đều nói không sao, đại quân phản tặc còn cách nơi này rất xa, huống hồ quận này liên tiếp gặp tai ương, mười nhà chín trống, phản tặc cũng không có lương thực, đến đây chẳng phải là chết đói sao?
