Hiện tại sự tình liền rất rõ ràng, Vệ Uyên cũng không biết nghĩ thế nào, trong lãnh thổ Kỷ Quốc chỉ chiếm giữ một Quan Đồn huyện, tất cả giới thạch thu thập được đều dùng vào khu vực của sơn dân, khoanh lại một khối địa bàn rất lớn. Hơn nữa hắn không chỉ đem hơn hai triệu người ở quận lân cận đều di chuyển đến sơn dân chi vực, còn không biết từ đâu vận đến lượng lớn nhân khẩu, sinh sôi nảy nở.
Trước đó Thương Ngô chỉ coi Vệ Uyên là một đối thủ tiềm năng, từ trước đến nay chưa từng chú ý đến Quan Đồn huyện, càng sẽ không chú ý đến chút lãnh địa mà Vệ Uyên gây dựng ở sơn dân chi vực. Hơn nữa thần niệm ra khỏi Kỷ Quốc, tiến vào sơn dân chi vực, bất kể là phạm vi hay độ tinh tế đều sẽ giảm đi rất nhiều, cho nên bình thường y cũng lười đi xem tình hình của sơn dân chi vực.
Lệ thường của phương thiên địa này là, muốn khai phá nơi xa lạ, thông thường mười năm đầu đều là gian nan cầu sinh, mười năm sau đất cũ được dưỡng thuần, giới thạch được ôn dưỡng đề thăng, mới có thể bắt đầu sinh sôi nảy nở. Từ một khối giới thạch được lập xuống, đến khi trở thành nơi phồn vinh khói lửa khắp nơi, thường cần đến hơn trăm năm thời gian.
Vệ Uyên mới kinh doanh chưa đến hai năm, ai có thể nghĩ Quan Đồn huyện đã biến thành bộ dạng kỳ ảo như vậy!
Quan Đồn huyện đã như vậy, sơn dân chi vực phía sau có thể tưởng tượng được, chuyện có hàng chục triệu người không phải là hư cấu.
