Chân trước Kỷ Vương đột nhiên giận cá chém thớt, vô cớ đình trượng đại thần, chân sau Tôn Triều Ân liền kiến nghị thay đổi sử quan, rõ ràng là muốn đè ép chuyện này xuống, lại không ảnh hưởng đến danh tiếng của Kỷ Vương sau này.
Theo lệ của Đại Thang, sử quan của Cửu Quốc đều có địa vị siêu nhiên, hơn nữa đa số đều là gia tộc truyền thừa, giữa họ lại càng thông đồng cấu kết. Bởi vậy, muốn thông qua việc đàn áp một tộc sử quan để che giấu hành vi bạo ngược, cơ bản là không thể thực hiện được, sử quan các nước khác lại càng viết thêm thắt. Nhiều hôn quân bạo ngược trong Cửu Quốc, chính là như vậy mà bị đóng đinh trên sử sách.
Giờ đây Kỷ Vương lại muốn giẫm lên vết xe đổ, các đại thần lúc này đều dám giận mà không dám nói. Bọn họ cũng đều là người thông minh, biết rằng quân vương loạn thế như Kỷ Vương thường giết người như ngóe, lúc này mà can gián, chính là tìm chết.
Qua chuyện này, các quan cũng đã hiểu rõ quyết tâm của Kỷ Vương trong việc xây dựng Vân Đài Kim Khuyết dài tám mươi dặm, không còn ai dám phản đối, càng không ai dám như Công bộ Thượng thư, còn muốn kiếm chác một khoản ở đây.
Cuối cùng vẫn là Hộ bộ Thượng thư phá vỡ thế bế tắc, bước ra tấu: "Tặc nhân dốc toàn lực trăm vạn đại quân, thoạt nhìn thanh thế to lớn. Nhưng theo vi thần quan sát, yếu điểm của chúng cũng rõ ràng. Trăm vạn hổ lang chi sư, hao phí há chỉ cự vạn? Đại quân mỗi ngày hành động, đều phải hao tốn hải lượng quân tư. Thanh Minh chẳng qua chỉ là một góc đất, thần liệu hắn dùng binh không thể kéo dài! Chỉ cần phe ta kiên bích thanh dã, chẳng bao lâu, tặc quân ắt sẽ tự rút lui."
