Viêm Ma nói: “Không hiểu thì đừng nói nữa.”
“Tại sao không nói? Giờ Tổ Vu cũng đâu có nghe thấy!” Cửu Mục cười lạnh một tiếng, chỉ tay về phía ba cây Thiên Trụ ở đằng xa, nói: “Đó chính là đao, là lưỡi đao thu hoạch chúng ta! Chúng ta đã có không biết bao nhiêu Lực Vu trẻ tuổi, bao nhiêu thiên tài bỏ mạng vào đó suốt hàng triệu năm qua, nhưng vĩnh viễn cũng không thể lấp đầy cái hố không đáy này!”
Trong giới này, đánh với Liêu tộc, đánh với Nhân tộc, những địa bàn cướp được, bảo vật đoạt được đều chẳng liên quan gì đến chúng ta. Chúng ta chỉ có thể bị đóng đinh ở đây, trải qua hàng vạn năm tiến hành những cuộc chiến vĩnh viễn không thể thắng! Dựa vào đâu?”
“Đừng nói nữa.” Viêm Ma cố ngăn Cửu Mục.
Cửu Mục lại chẳng màng, nói: “Là Tổ Vu đang sợ hãi! Nó sợ trong hàng Lực Vu chúng ta lại xuất hiện một Cương Chi Tổ nữa, chia cắt quyền hành của nó! Suốt mấy triệu năm qua, từ khi nó thân hợp Thiên Đạo, nó không cho phép bất kỳ Vu nào chia sẻ dù chỉ một chút quyền hành của nó!
