“Ha ha ha ha! Tiên nhân sao cũng trúng chiêu? Chẳng lẽ không biết tiên đoán trước, hóa hung thành cát sao? Hay là đạo của ngươi vốn dĩ có khuyết điểm…”
Kỷ Vương mới nói được một nửa, bỗng nhiên mặt liền bị một cái tát vô hình giáng xuống, đánh cho hắn xoay mấy vòng giữa không trung, liên tiếp làm đổ bình phong và kệ, rồi lại hung hăng đập mạnh vào tường.
Kỷ Vương hự một tiếng, nhổ ra hai chiếc răng dính máu, sau đó ha ha cười lớn, cười vô cùng sảng khoái.
Thương Ngô một tay nhấc Kỷ Vương lên, từng chữ từng câu nói: “Đừng tưởng ta không thể giết ngươi thì ngươi có thể làm càn! Ta không thể giết ngươi, nhưng có thể giày vò ngươi rất lâu rất lâu.”
Kỷ Vương cười khẩy: “Bản vương vẫn có chút bản lĩnh tự vẫn. Ngươi hà cớ gì không giam cầm bản vương, thay một kẻ thế thân nghe lời lên vương tọa, chẳng phải sẽ bớt lo hơn sao? Có muốn thử không?”
