Mãi đến khi tà dương kéo dài bóng hai người, Thẩm Anh mới nói: “Đi thôi, về thôi.”
“Sớm vậy sao?”
“Còn sớm ư, ngồi thêm nữa, tất của ta cũng sắp bị ngươi sờ bẩn rồi.”
“Đâu nào, để ta xem.”
“Cút! Đồ háo sắc!”
Mãi đến khi tà dương kéo dài bóng hai người, Thẩm Anh mới nói: “Đi thôi, về thôi.”
“Sớm vậy sao?”
“Còn sớm ư, ngồi thêm nữa, tất của ta cũng sắp bị ngươi sờ bẩn rồi.”
“Đâu nào, để ta xem.”
“Cút! Đồ háo sắc!”
Để có trải nghiệm đọc truyện tốt nhất, vui lòng tải xuống ứng dụng của chúng tôi để tiếp tục đọc chương này cùng với nhiều tính năng độc quyền khác.
* Ứng dụng miễn phí, không chứa quảng cáo

Quét mã QR để tải xuống ứng dụng
Trải nghiệm đọc truyện tốt nhất