Ninh Dịch mắt sáng rực, cả người hớn hở hẳn lên, hắn tiến thêm một bước, đến gần Ngao Lăng hơn, còn có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người nàng, một mùi hương khác biệt hoàn toàn so với những nữ tử bình thường.
Mùi hương thanh khiết ấy, khác biệt với bất kỳ nữ tử nào Ninh Dịch từng quen biết, không rõ là hương thơm của Chân Long, hay là Ngao Lăng đã dùng loại hương liệu nào đó mà đất liền không có, chỉ có ở biển cả, thanh nhã mê người.
“Ngao Lăng cô nương, mấy vị thân thích của ngươi, có đẹp bằng ngươi không?”
Thấy bộ dạng động lòng của Ninh Dịch, Ngao Lăng không hiểu vì sao, trong lòng lại dâng lên một trận tức giận, nàng hừ một tiếng nói: “Bổn cung là nữ nhi của Đông Hải Long Chủ, là công chúa Đông Hải, mấy vị thân thích của bổn cung tuy huyết mạch cũng cao quý, nhưng luận về vẻ đẹp, sao có thể sánh bằng bổn cung.”
Ninh Dịch không để tâm nói: “Không sao cả, cho dù những Long Nữ kia chỉ đẹp bằng một nửa ngươi, thì đó cũng là tuyệt sắc mỹ nhân, ta không để ý đâu.”
