"Vương gia, người vào đi!"
Từ trong lều vọng ra một thanh âm dịu dàng. Ngay sau đó, lều được mở ra, một mỹ phụ nhân có khí chất đoan trang tao nhã xuất hiện, nắm lấy tay Ôn Giác Trầm, khẽ nói: "Vương gia, thiếp và người vốn là phu thê, đã chung chăn chung gối bao năm, sao lại trở nên xa cách như vậy?"
Ôn Giác Trầm toàn thân cứng đờ, mặc cho mỹ phụ nhân dắt vào trong lều. Khoảnh khắc lều được đóng lại, Ôn Giác Trầm lập tức quỳ xuống đất, hô lên: "Lão tổ tông, ta có chuyện bẩm báo!"
Mỹ phụ nhân khẽ nâng cằm Ôn Giác Trầm, móng tay dài nhẹ nhàng vuốt ve gò má hắn, cảm nhận được cơ thể cứng đờ của Ôn Giác Trầm, ả không vui nói: "Trước kia khi chưa biết thân phận của ta, ngươi ngủ với ta mười mấy năm, hận không thể ngày ngày không xuống giường, bây giờ biết thân phận của ta rồi, ngươi lại bắt đầu vô dụng, có phải đang nghĩ ta là một lão bà già, khiến ngươi thấy ghê tởm không?"
Trán Ôn Giác Trầm đổ mồ hôi lạnh, lắp bắp nói: "Không… không dám… chỉ là đã biết thân phận của người, không dám có lòng khinh nhờn nữa!"
