Càn Hoàng đứng trước gương, đầu tiên là xem xét đôi mày mắt có phần mệt mỏi vì những ngày lao lực, cùng vài sợi tóc bạc sớm nơi thái dương. Thế nhưng,
khi y ngưng thần nhìn kỹ, ánh mắt vừa chạm vào bóng hình trong gương, trong lòng liền chấn động mạnh!
Trong gương, dung mạo của y vẫn như cũ, nhưng khí chất lại thay đổi nghiêng trời lệch đất. Giữa đôi mày vốn uy nghiêm nhưng khó giấu vẻ lo âu, giờ đây lại ẩn hiện một luồng phúc khí khó tả.
Điều khiến y kinh ngạc nhất là, sâu trong đôi mắt, dường như có hai điểm kim quang cực nhỏ nhưng lại vô cùng thuần khiết đang luân chuyển, tựa như long nhãn say ngủ, ẩn chứa uy nghiêm vô thượng và sức mạnh không thể chống cự.
Hai bên thái dương, dưới da dường như có thứ gì đó gồ ghề vô hình đang khẽ nhô lên, tuy chưa thành hình nhưng lại cho người ta ảo giác rằng nó sắp phá da mà ra, hóa thành sừng rồng. Một luồng khí chất tôn quý, mênh mông như biển cả, phát ra từ sâu trong huyết mạch, lặng lẽ lan tỏa qua mặt gương, khiến ngay cả bản thân y cũng cảm thấy tim đập nhanh.
