Đỉnh Côn Lôn, cương phong tựa đao.
Đầu ngón tay Cơ Vô Toán, mai huyền quy giáp xác tỏa ra ánh sáng ấm áp mà kiên định, tựa như đốm lửa dẫn đường, xuyên qua màn sương tuyết mịt mờ.
Bảy người theo sát phía sau, đi một lúc lâu, cuối cùng cũng đến một đỉnh núi thông thẳng lên tận trời mây. Bọn họ đạp trên lớp huyền băng vạn cổ không tan, mỗi bước chân tựa như giẫm lên xương sống của thế giới. Không khí ngày càng loãng, cái lạnh thấu xương, bảy người đều là cao thủ đỉnh cấp của nhân gian, giờ phút này cũng cảm thấy một tia áp lực ngưng trệ.
Hồi lâu sau,
Bọn họ cuối cùng cũng lên tới đỉnh núi, nhưng không phải là núi tuyết trập trùng như trong tưởng tượng, mà là một bức tường băng khổng lồ, nhẵn như gương, vươn thẳng lên vô tận. Bức tường băng không phải thực thể, mà giống như sương mù ngưng đọng, lưu chuyển ánh sáng mờ ảo.
