Cửu Vân Phong, ánh ban mai vừa tràn qua quảng trường Bạch Ngọc, liền nghe thấy một tràng cười sảng khoái từ chân trời vọng lại, một đạo độn quang đỏ rực như lửa lao vút tới, vững vàng đáp xuống giữa quảng trường.
Độn quang tan biến, thân ảnh của Thập Phương Chân Nhân hiện ra – hắn đi chân trần, bên hông đeo chéo một chiếc hồ lô da đỏ, toàn thân nồng nặc mùi rượu, quanh thân phù quang lưu chuyển, toát lên vẻ hào sảng không câu nệ tiểu tiết.
“Vi Tượng đạo hữu, lâu nay vẫn khỏe chứ!”
Thập Phương Chân Nhân cười lớn bước tới, xoay chiếc hồ lô da đỏ trong tay một vòng rồi ngửa đầu nốc một ngụm.
Cùng với tiếng “ùng ục” uống rượu, rượu trong hồ lô chảy dọc khóe miệng, làm ướt pháp bào trước ngực, nhưng hắn chẳng hề bận tâm, trong mắt tràn đầy vẻ nhiệt thành.
