“Không đúng! Vật này lại không nằm trong thần thức của ta.”
Trần Thắng lập tức thu liễm tâm thần, tập trung toàn bộ thần thức vào một viên đá không đáng chú ý ở góc sân viện.
Đó là một viên thạch châu toàn thân màu xám, lớn chừng nắm tay, bề mặt thô ráp, phủ đầy những vân nhỏ, trông không khác gì những viên đá bình thường ven đường.
Nhưng dù hắn thôi động thần thức thế nào, thần thức quét qua chỉ là một mảnh không khí, viên thạch châu vẫn không hiện ra. Nó dường như được bao phủ bởi một tầng bình phong vô hình, ngăn cách sự dò xét của thần thức.
Đây cũng là lý do ban đầu Trần Thắng dùng thần thức quét qua mà không chú ý đến vật này.
