TRUYỆN FULL

[Dịch] Mượn Kiếm

Chương 157: Quân tử sử vật, bất vi vật sử (1)

Trong đại điện Đạo Môn, tĩnh mịch không một tiếng động.

Cảnh tượng trước mắt đã vượt ngoài dự liệu của tất cả mọi người.

Đây... đây mà còn là thị kiếm giả sao?

Hồi lâu sau, ngũ trưởng lão Triệu Thù Kỳ đang híp mắt mới không nhịn được lên tiếng, lặp lại một lần:

"Quân tử sử vật, bất vi vật sử?"

Rõ ràng, cùng một câu nói nhưng ngữ khí khi hắn thốt ra lại khác hẳn với tiếng gào thét đến khản cổ của Sở Hòe Tự.

Trong lòng nhóm đại tu hành giả có tu vi cao thâm này đều dần dấy lên sóng lớn.

Trên Quân Tử Bi ở Tàng Linh Sơn, ngay cạnh thanh tuyệt thế chi kiếm kia lại xuất hiện một câu nói như vậy!

Dù cho chữ trên bia văn xấu xí đến thế, nhưng bọn họ dùng thần thức "nhìn" đi nhìn lại bao lần, sóng lòng vẫn không thể lặng yên.

"Tiểu sư thúc sẽ không thật sự tìm nhầm người đấy chứ, đây thật sự là thị kiếm giả được nhắc đến trong châm ngôn của Đạo Tổ sao?" Chấp pháp trưởng lão Lục Bàn cũng không nhịn được lên tiếng chất vấn.

"Đúng vậy, chuyện này hoàn toàn đi ngược lại mà!" Nam Cung Nguyệt đáp lời.

Nàng vừa rồi kinh ngạc đến mức ngọn núi của mình cũng run lên như Tàng Linh Sơn.

Sở Âm Âm gan to bằng trời, là người dám nói nhất: "Bây giờ cũng chẳng phân rõ được, dù sao tình hình hiện tại là, hoặc Đạo Tổ đã sai, hoặc tiểu sư thúc đã nhầm!"

Lời này của nàng, nào có ai dám đáp lại.

Thế là, chào đón nàng lại là một câu của chấp pháp trưởng lão: "Tiểu sư muội, thận ngôn!"

Vị thiếu nữ lớn tuổi này bĩu môi, khẽ hừ một tiếng, không nói thì không nói!

"Quân tử sử vật, bất vi vật sử." Môn chủ Hạng Diêm vẫn luôn lẩm nhẩm câu nói này.

Hồi lâu sau, Hạng Diêm mới không nhịn được khẽ cất lời, tự vấn lòng mình:

"Có lẽ, chúng ta thật sự không nên đặt hết hy vọng cứu thế vào một thanh kiếm?"

Huống hồ, nó còn là một thanh tà kiếm.

Lời này vừa thốt ra, đại điện Đạo Môn lại một lần nữa chìm vào tĩnh lặng kéo dài.

Dưới chân Tàng Linh Sơn, Lý Xuân Tùng ngưng mắt lại, hồi lâu không nói nên lời.

Sở Hòe Tự được truyền tống pháp trận đưa xuống.

Hắn vừa đáp xuống đất đã cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt tối sầm.

Dù hắn vừa mới lên một cấp, nhưng đã ở dưới linh áp quá lâu, còn phải gồng mình chịu đựng linh áp để khắc chữ. Giờ phút này được thả lỏng, ngược lại hắn liền lảo đảo muốn ngã.

Lục trưởng lão phất tay áo, nói: "Nghỉ ngơi một chút đi."

Một luồng khí tức thanh mát huyền diệu ập đến, Sở Hòe Tự liền hôn mê bất tỉnh.

"Trạng thái tệ đến vậy mà vẫn cố gồng mình chống đỡ, tiểu tử này quả thật đạo tâm vững như bàn thạch, bướng bỉnh lắm thay!" Hắn cảm thán.

Sở Hòe Tự được linh lực bao bọc, từ từ nằm xuống.

Hàn Sương Giáng lập tức đến kiểm tra tình hình của hắn, ngồi xổm xuống bên cạnh.

Nàng ngẩng đầu hỏi: "Lục trưởng lão, hắn không sao chứ?"

"Ừm, khả năng tự hồi phục của hắn rất kỳ lạ, nghỉ ngơi một lát là ổn thôi." Hắn nói.

Kẻ vừa rồi còn luôn miệng gọi là tà công, lập tức thay đổi sắc mặt, bắt đầu hết lời khen ngợi: "Không hổ là 《Đạo Điển》 do Đạo Tổ truyền lại!"

Điều này khiến tảng băng lớn nghe mà ngây người, thầm nghĩ trong lòng: "《Đạo Điển》 còn có tác dụng như vậy sao, sao chưa từng nghe nói qua."

Mặc dù ai cũng dùng bốn chữ "trung chính bình hòa" để hình dung 《Đạo Điển》, nhưng tất cả đều lòng dạ biết rõ, công pháp này thực chất chỉ tầm thường không có gì lạ.

Lý Xuân Tùng cúi đầu nhìn Sở Hòe Tự, không khỏi cảm thán: "Sương Giáng, ngươi có biết sau khi tiểu tử này leo lên đỉnh núi đã khắc chữ gì trên Quân Tử Bi không?"

"Đệ tử không biết, mong trưởng lão cho hay." Nàng lập tức vô cùng tò mò.

Lục trưởng lão trầm giọng nói: "Quân tử sử vật, bất vi vật sử!"

Hàn Sương Giáng dường như đã hiểu ra đôi chút, nhưng lại có vài phần mơ hồ.

Lý Xuân Tùng cười nhìn nàng, nói: "Thanh kiếm do Đạo Tổ để lại trên núi kia vốn muốn khống chế hắn. Hắn thực ra chỉ cần lấy nó xuống là có thể nhận được một phần sức mạnh của nó, nhưng hắn không muốn."

Tảng băng lớn lúc này đã hoàn toàn hiểu rõ, không khỏi khẽ rũ mi, nhìn sâu vào Sở Hòe Tự đang hôn mê.

Chẳng hiểu vì sao, nàng lại nghĩ: "Hắn chính là người sẽ làm ra chuyện như vậy."

Tự vấn lòng mình, nàng không làm được.

Nếu có cơ hội được kiếm lựa chọn, nàng cũng không muốn trở thành nô lệ của kiếm.

Bởi vì sơ tâm tu luyện của Hàn Sương Giáng chính là muốn nắm giữ vận mệnh của chính mình!

Nhưng làm ra hành động niên thiếu khinh cuồng như Sở Hòe Tự, e rằng nàng không làm được.

Nghĩ đến đây, nàng thiếu nữ có khí chất thanh lãnh này đột nhiên có chút muốn cười.

"Thì ra là vì chuyện này, mà lại vội vã chạy lên núi như vậy sao?"

"Ngươi đúng là 'nhai tí tất báo' mà." Nàng thầm nghĩ.

Lý Xuân Tùng liếc nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi này, nói: "Ta đưa hai ngươi về trước, ngươi hãy chăm sóc hắn một chút."

"Vâng, Lục trưởng lão." Hàn Sương Giáng lĩnh mệnh.

Nàng đã có chút quen với việc chăm sóc tên hồ ly chết tiệt này rồi.

Còn về tên con bạc kia, hắn biết mình giờ nên quay về đại điện cùng mọi người bàn bạc đại sự rồi.

Đương nhiên, trước đó, hắn phải thu hết những món cược đã thắng trong ván bạc của mình đã!

Trời dần tối, màn đêm buông xuống.

Sở Hòe Tự trong ngọa phòng của mình khẽ tỉnh lại.