Hàn Phong dõng dạc nói:
“Đương nhiên là nhờ sư tôn ân cần dạy bảo, ơn dưỡng dục hộ đạo, cùng với tấm gương sư biểu của người…”
“Những lời ngươi nói, e rằng còn chẳng hấp dẫn bằng đôi chân của ta đâu nhỉ?”
Tư Ngọc cười lạnh.
Tiểu Hồ Ly phía sau Hàn Phong thoắt cái chui ra, nghiêm túc nói:
