Nói đến đây, Cam Dao khẽ cười, gương mặt đang tựa trên người Hàn Phong, nụ cười thật đỗi ngây thơ, đáng yêu.
"Ta lại không có cơm ăn rồi."
"Nhà ta cũng chẳng có đất, đất đai đã sớm bị cha ta bán sạch, trong nhà cũng không còn thứ gì đáng giá.
Ta đói, đói đến mức hoa mắt chóng mặt, ta nhìn thấy chiếc chổi dính phân ở góc tường.
Ta cầm chiếc chổi đó, ra khỏi nhà, tìm thấy một đứa trẻ. Ta bảo nó về nhà lấy đồ ăn cho ta, nếu nó không lấy, ta sẽ cầm chổi chặn cửa nhà nó, hất phân vào cửa.
