“Đáng đời!” Đứa trẻ vỗ tay cười giòn, “Vậy Thiên Hậu nương nương thì sao?”
Quán trà đột nhiên tĩnh lặng.
Lão giả nhắm mắt thở dài: “Kiếp thế thân bị phá, dẫn động nghiệp lực phản phệ. Bởi vậy, Vạn Hóa Quy Nhất Trì sâu trong cung điện đã khô cạn, ấn ký quyền bính Tiên Đế cũng tan vỡ! Ả ngồi trên đài mây, bị nghiệp hỏa thiêu thân. Ngọn lửa ấy chẳng phải phàm hỏa, mà là nghiệp hỏa thiêu rụi khí vận, ăn mòn đạo cơ. Dù với tôn vị Thiên Hậu, vẫn phải hóa thành tro bụi, ngay cả chút bất cam cuối cùng cũng quy về vi trần, hình thần… câu diệt.”
Bọn trẻ nín thở, trong quán trà nhỏ bé tĩnh lặng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Chẳng cần tô vẽ thêm thảm trạng, lão giả lắc đầu cảm khái: “Đạo tiêu thiên phạt, đây chính là chung cục của việc nghịch loạn âm dương, trái nghịch thiên đạo. Trời xanh ở trên, tự có cán cân của mình.”
