“Điện Hành Tử đạo trưởng.”
Trần Thanh lướt mắt qua Lãnh Triệt, hỏi thẳng: “Vị cao đồ này của quý phủ có thể thay sư phụ hứa hẹn sao?”
Điện Hành Tử lập tức cười nói: “Triệt nhi chính là đạo tử của phủ ta, người kế thừa tương lai, lời nói việc làm của hắn tự có thâm ý. Hắn đã coi trọng căn cốt của đạo hữu, nguyện tạo điều kiện thuận lợi, đây chính là duyên pháp giữa đạo hữu và Nguyệt Hoa phủ của ta…”
“Duyên pháp?” Lăng Uyển đứng bên cạnh nghe mà không nhịn được nữa, “Tự cho mình là đúng cũng là duyên pháp sao? Lãnh Triệt ngươi là cái thá gì mà dám chạy đến đây tùy tiện bình phẩm Tịch Minh đạo hữu? Ta thấy là do Nguyệt Hoa phủ các ngươi quy củ lỏng lẻo, trên dưới bất phân! Càng là cảnh giới không sâu, không phân biệt được tốt xấu mạnh yếu!”
Nàng vừa mới thấy thủ đoạn của Trần Thanh, đã có vài phần tự thấy không bằng, gặp phải lời lẽ như của Lãnh Triệt, tự nhiên là không thể nhịn được.
