Mấy hơi thở sau, ba bóng người lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện trong Hàn Phách Điện, đều là những lão giả râu tóc bạc phơ, khí tức thâm sâu, chính là ba vị Nguyên Anh lão tổ duy nhất còn lại của Nguyệt Hoa phủ – Minh Hanh, Chính Lịch, Ngọc Hành.
Sắc mặt ba vị lão tổ âm trầm, trong mắt ngoài sự kinh ngạc và tức giận, còn có vẻ suy yếu khó có thể che giấu.
Dưới sách lược tước linh của Tiên triều, linh mạch bị thu hẹp, linh khí khắp nơi cạn kiệt, dù là Nguyên Anh cũng cảm thấy không đủ. Ngày thường, các lão chủ yếu dựa vào giấc ngủ sâu để giảm tiêu hao, chiến lực đã không còn ở thời kỳ đỉnh cao, giờ phút này bị cưỡng ép đánh thức, khí tức cũng có chút bất ổn.
“Lão tổ!” Một vị trưởng lão vội vàng tiến lên, hoảng hốt nói: “Phủ chủ vừa rồi truyền về tin cầu cứu, dường như… dường như đã gặp chuyện không may! Khí tức đã hoàn toàn tan biến!”
“Không thể nào!” Chính Lịch lão tổ quát lên, “Tân Danh là Nguyên Anh Ngũ Cảnh, lại có bí thuật bảo mệnh, còn có Nguyệt Quang Bí Pháp, thậm chí cả ma đạo pháp môn! Dù là Nguyên Anh Lục Cảnh cũng chưa chắc giữ được hắn! Mau đi tra! Tra cho rõ! Bảo người am hiểu thuật suy tính…”
