Trong bóng râm của núi rừng, Quân Vô Nhai lặng lẽ hiện thân, ngước mắt nhìn lên, chân mày nhíu chặt: “Ngoại Cảnh của Nguyên Anh? Trần Thanh này, trên người rốt cuộc còn bao nhiêu bí mật?”
Cùng lúc đó, đệ tử và thợ khéo trong núi đều bị kinh động, nhìn dị tượng trên trời, kẻ thì kinh ngạc nghi ngờ, người lại kính sợ, bàn tán xôn xao.
Trong tĩnh thất, Trần Thanh hoàn toàn không hay biết gì về chuyện này, toàn bộ tâm thần đều dùng để hàng phục dị trạng trong cơ thể, tiêu hóa “niềm vui bất ngờ” đột nhiên ập đến.
Lần nhập định này, thấm thoắt đã qua nửa năm.
Trong nửa năm, Ngoại Cảnh Bi Lâm kia đã bước đầu đạt được sự cân bằng vi diệu với nhục thân, Kim Đan, Tử Phủ của Trần Thanh, không còn xung đột cuồng bạo, ngược lại bắt đầu bồi bổ lại thân thể hắn. Kinh mạch của hắn được mở rộng, thể phách càng thêm cường tráng, cảm ứng đối với linh khí đất trời nhạy bén hơn mấy lần, ngay cả sự thấu hiểu đối với Trảm Nghiệt Hóa Cảnh Pháp cũng sâu sắc hơn nhiều.
