Trần Thanh còn chưa đáp lời, Trịnh Kình Thiên cũng nhanh bước đến, sắc mặt ngưng trọng: “Hiền đệ, trong rừng núi bên ngoài chùa, xuất hiện không ít bóng người quỷ dị, khí tức hỗn tạp, không giống kẻ lành! Huynh đệ trong bang của ta âm thầm dò xét, phát hiện trong đó có dấu vết của Ngũ Hành Quân! Đệ có đối sách nào không?”
Hai người mang đến tin tức, một tốt một xấu, lại ứng với tình thế bầy sói vây quanh mà Trần Thanh đã cảm ứng được trước đó!
Trần Thanh gật đầu, nói: “Biết rồi, để ta suy tính một phen!”
Mãng Thủ Thác và Trịnh Kình Thiên trao đổi ánh mắt, biết hắn đã có chủ kiến nên không nói nhiều nữa, bèn lui ra.
Chẳng bao lâu, Tuệ Minh Tăng cũng đến, chắp tay nói: “A Di Đà Phật, Trần thí chủ, gần đây các chùa đều phái người đến, nói là muốn bái kiến thí chủ, thảo luận Phật pháp, chỉ là trong đó có không ít kẻ lòng dạ khó lường, dường như có mưu đồ, đã bị bổn tự lấy cớ chặn ngoài sơn môn, chỉ là… cây to đón gió, thí chủ vẫn cần phải cẩn thận hơn, nếu gặp chuyện kỳ quái, nhất định phải lưu tâm.”
