Sau khi xuyên qua cánh cửa ánh sáng kia, liền có một đạo cực quang rực rỡ, xuyên suốt hư không mờ mịt, bên trong lưu quang rực rỡ, hai bên không gian gợn sóng như nước.
Trần Thanh khoanh chân ngồi trên đó, ngắm nhìn cảnh tượng tráng lệ này, tâm thần trống rỗng sáng suốt, Như Lai phù ở sâu trong Nê Hoàn cung nở rộ kim huy ấm áp, cộng minh với ngộ tính trời phú của thân thể trong mộng này.
《Thái Hư Cảm Ứng Thiên》 vốn luôn tiến triển chậm chạp bỗng hiện lên từ đáy lòng, những kinh văn tối nghĩa trong sách giờ khắc này lại nở rộ quang huy nơi tâm hồ, từng tia chân ý về "thần niệm ly thể, cảm ứng hư không" được hắn dần dần lĩnh ngộ.
Bên cạnh, Hàn Kính chân nhân cảm nhận được điều gì đó, quay đầu nhìn lại, thấy từng luồng khí hư không hội tụ tới, quấn quanh thân Trần Thanh, mắt lập tức sáng lên, âm thầm gật đầu.
Đầu kia của cầu vồng, Quảng Hàn cung khuyết, Hàn Ngọc Bình.
