Bên kia.
Sau khi Trần Thanh dùng một ý niệm nữa làm nổ tung Tuyết Phách Điêu, đạo vận Đế quân vừa dùng đến cũng hoàn toàn tiêu hao hết, chỉ còn lại một chút cảm ngộ huyền ảo lắng đọng nơi sâu thẳm kim đan, hòa làm một thể với đạo cơ của bản thân.
“Tuy sức mạnh của Đế quân đã mất, nhưng tôn hình chiếu tha ngã này của ta sau khi trải qua sự tôi luyện này đã hoàn toàn vững chắc, tự thành một thể, tiềm lực tăng mạnh. Hơn nữa sau này vẫn còn cơ hội tìm được di tích của các Đế quân khác, lại một lần nữa thi triển túc mệnh thông u, khi đó vẫn còn cơ hội để tham ngộ.”
Đang suy nghĩ, một cảm giác mệt mỏi cực độ bỗng ập tới, khiến hắn biết rằng không còn lực lượng của Đế quân chống đỡ, loại cảm ứng xa xôi này của hắn vốn khó lòng duy trì!
“Lặp đi lặp lại vài lần, có lẽ sẽ giúp ta tìm ra bí quyết, giữ lại được thêm một lúc. Song, sức mạnh nhân quả này dù mạnh đến đâu, suy cho cùng vẫn là ngoại lực, nếu quá mức ỷ lại, ắt sẽ ảnh hưởng đến đạo đồ của chính mình…”
