“Linh khí ba động thật mạnh!”
Cách đó mười mấy dặm, trong nha môn tạm thời của Tập Ma Vệ, Liễu Song Nhi chợt ngẩng đầu, mỹ mâu hướng về phía tiểu viện của Trần Thanh, sắc mặt khẽ biến.
“Là nơi hắn bế quan!”
Nàng tức thì trở nên căng thẳng, lập tức chẳng màng đến chuyện trước mắt, buông cuộn hồ sơ trong tay, liền muốn đứng dậy.
“Khoan đã.” Một thanh âm từ bên cạnh truyền đến.
