Ninh Phàm trong lòng rất rõ, Ninh Vĩnh Bình tuyệt đối sẽ không vì quên thời gian mà đến trễ, hơn nữa, theo như ước định, Ninh Vĩnh Bình giờ phút này xuất chinh ít nhất cũng phải dẫn theo hai mươi vạn người! Hiện tại lại có sự sai lệch với kế hoạch như vậy, chắc chắn là Cự Bắc Thành đã xảy ra vấn đề gì, mới khiến Ninh Vĩnh Bình không thể phát động tấn công đúng thời gian đã định!
Hơn nữa, còn có một điểm quan trọng nhất! Ninh Vĩnh Bình sợ Ninh Phàm rơi vào hiểm nguy, nên mới phải liều mình dẫn binh đột kích! Thế mà bây giờ, đám man nhân bỉ ổi vô sỉ này, lại làm tam thúc đầu ó óc đơn giản, tứ chi cũng không mấy phát triển của hắn bị thương thành ra thế này!
Ninh Phàm sao có thể nhịn? Dù Ninh Vĩnh Bình có ngốc nghếch đến đâu, đó cũng là tam thúc của hắn! Hắn muốn nói sao, chê bai thế nào cũng được! Nhưng kẻ khác dám động đến, thì tuyệt đối không xong!
Trên chiến trường, mười bốn vạn đại quân của Ninh Phàm đã hội quân với bảy vạn quân của Ninh Vĩnh Bình, phe hắn giờ đây có gần hai mươi mốt vạn đại quân! Mà ở phía sau đám man quân, tiếng nổ không ngừng truyền đến, cũng chứng tỏ Quỷ Quân do Lê Minh thống lĩnh đã giao chiến với đám man quân này! Nghĩ đến đây, Ninh Phàm không còn do dự, hạ lệnh cho Tề Xuân Phong bên cạnh: “Xuân Phong, thông báo xuống, toàn quân theo ta cùng xông lên!”
Tề Xuân Phong nghe vậy, hai mắt cũng sáng lên, hưng phấn nói với Ninh Phàm: “Mạt tướng tuân lệnh!”
