Vài ngày sau, trên triều đình Yến Quốc.
Yến Hoàng vẻ mặt mệt mỏi ngồi trên long ỷ. Phía dưới, quần thần kích động, hận không thể lật tung cả Kim Loan Điện! Lý Đức Toàn thấy tình hình không ổn, vội vàng cao giọng hô: "Túc tĩnh, túc tĩnh!”
Mà các đại thần dưới điện vừa mới yên tĩnh lại, các ngôn quan của Ngự Sử Đài đã không nhịn được nữa mà giận dữ quát: "Bệ hạ, nay Yến Quốc ta nội ưu ngoại hoạn, bên ngoài có cường địch xâm lấn, bên trong có gian thần làm loạn! Yến Quốc ta đường đường là một nước lớn lại phải nhún nhường trước Oa quốc man di, nói là triều cống, nhưng thực chất là Đại Yến ta cắt đất bồi thường, việc này làm nhục quốc uy của triều ta!" "Phải đó bệ hạ…" một vị sử quan khác tiếp lời, từng chữ như rớm máu.
"Bắc cảnh là căn cơ của Đại Yến ta, năm xưa Yến Tổ khởi binh từ bắc cảnh, sáng lập nên Đại Yến triều, vậy mà ngày nay, Ninh Vĩnh Bình kia lại cho rút quân khỏi tám thành trì ở biên quan, còn cho nổ tung tất cả thành trì!" "Thậm chí, còn mặc cho bốn mươi vạn kỵ binh Man Hoang vào ải!" "Đây căn bản không phải là đàm phán, đây là Ninh gia đang mưu nghịch!" "Đúng vậy, thần muốn tố cáo Thiên Sách Thượng tướng Ninh Phàm lạm dụng quyền thế, mưu lợi cá nhân, làm nhục quốc thể!”
"Thần muốn tố cáo Trung Quân Đại tướng quân Ninh Vĩnh Bình mưu nghịch phản quốc!" "Thần muốn tố cáo..." "Thần muốn tố cáo…" Trên triều đình đâu đâu cũng là tiếng tố cáo Ninh gia, khiến Yến Hoàng lúc này cũng không khỏi đau đầu, sắc mặt càng lúc càng khó coi! Trước đây y quả thực đã đồng ý với Ninh Phàm, bất kể hắn gây ra động tĩnh gì, y cũng sẽ gánh vác. Nhưng động tĩnh lần này thật sự quá lớn, ngay cả y lúc này cũng cảm thấy có chút không chống đỡ nổi. Y nhìn sang Ninh lão gia tử và Ninh Vĩnh Giang đang ngáy khò khò bên cạnh, chỉ cảm thấy một trận đau đầu. Hai cha con nhà này, thật giống nhau! Đều không biết xấu hổ như nhau. Mặc cho các ngươi mắng đến trời long đất lở, hai người bọn họ cứ xem như các ngươi đang sủa!
